DMCA.com Protection Status
Cô gái có gương mặt buồn Đã nửa tháng nay, chị chưa bao giờ về phòng ngủ với chúng tôi lấy một lần. Chưa bao giờ ngồi ăn với chúng tôi một bữa cơm. Và chưa bao giờ ba chị em tôi ngồi lại tâm sự với nhau cả. Chị đi suốt. Ban ngày chúng tôi ít thấy mặt chị. Còn ban đêm, thi thoảng chị nhoạng về phòng, thay bộ đồ rồi lại đi. Tôi không biết chị làm gì và ở đâu trong thành phố, có cách đây xa không. Chỉ biết hình như chị làm công việc gì đó liên quan đến viết lách, vì chị học ngành Văn. Còn buổi tối, chị thường mang cái túi giản dị trên vai, chào chúng tôi với nụ cười buồn buồn: Hai đứa ở nhà chị đi dạy nha. Khoảng ba tiếng sau, chị về, vẫn cái túi giản dị ấy trên vai, gương mặt vẫn buồn buồn như thế, phảng phất đôi chút mệt mỏi. Chị cười với chúng tôi, vẫn là nụ cười có chút não lòng ấy. Xong rồi chị thay đồ, bộ đồ cũng giản dị và hơi quê mùa. Chị cất đôi giày cao gót vào kệ, lấy ra đôi dép lê thấp tẹt, cười với chúng tôi lần nữa: Chị lại phải đi đây, hai đứa chốt cửa cẩn thận và ngủ sớm nha. Cũng có những tối chị không hề ghé về phòng, tôi nhận được dòng tin nhắn: Tối nay chị không về, hai đứa nhớ chốt cửa cẩn thận và ngủ ngon nha. Đôi khi, hình như suy nghĩ của tôi không chủ đích, không hiểu sao chị cứ dặn nhớ chốt cửa cẩn thận. Lần nào chị không về ngủ, đều dặn bọn tôi như thế. Mà thú thật, tài sản trong phòng của chị chỉ là mấy bộ quần áo và mấy cuốn sách, không có gì giá trị cả. Chị ít nói. Vẻ mặt lúc nào cũng trầm tư, buồn buồn. Tôi có cảm giác như ai gặp chị cũng có thể bắt nạt. Nhìn chị hiền lắm, khuôn mặt lại non non, giống con nít. Lần đầu gặp chị, nếu không được bà giới thiệu trước, chắc tôi cũng sẽ không gọi chị bằng chị đâu, có khi lại gọi bằng em ấy chứ. Tại chị nhỏ, lùn và gầy đét nữa. Tôi cứ ngỡ chị là sinh viên năm nhất, năm hai gì đó là cùng. Khi nghe bà bảo chị học xong và đi làm rồi, tôi “hả” một tiếng thật to. Chị còn trẻ hơn cả tôi nữa. Có lẽ ấn tượng đầu tiên khi gặp chị là đôi mắt. Chị có đôi mắt to, tròn, lông mi dài và đen. Rất đẹp, nhưng cứ buồn buồn thế nào ấy. Mà hình như chị lại hay nhìn mông lung vào một cái gì đó xa xa. Nó làm đôi mắt chị trở nên xa vắng, có gì đó man mác, buồn buồn. Và không hiểu vì sao, tôi cứ thích nhìn đôi mắt ấy. Hình như chính nó làm cho chị lúc nào cũng có vẻ buồn buồn, ngay cả khi cười cũng cứ buồn buồn thế nào ấy. Bà bảo chị trọ ở đây từ tháng 7. Mới đầu chị ở một mình. Sau đó có một người bạn đến ở cùng nhưng khoảng được một tháng, người bạn ấy chuyển đi. Bà nói hình như chị “không bình thường”. Lúc tôi mới đến xin ở ké, chị có bảo tôi em rủ thêm người bạn nữa về ở cho vui, chứ chị đi suốt ngày, không mấy khi ở phòng đâu, sợ em lại buồn. Tôi rủ thêm con bạn thân về ở nữa. Ngày đầu tiên chuyển đến, tối hai đứa nằm ngủ, thấy dưới gối chị có một củ tỏi và một con dao rất to. Tôi hỏi, chị cười, vẫn nụ cười buồn buồn ấy: Cho đỡ sợ, tại chị ngủ hay bị bóng đè lắm. Chị ít nói thật. Những khi ba chị em đều ở nhà, chị cứ lẳng lặng, ngồi gọn một góc giường, khi thì đọc một cuốn sách, khi thì mở máy viết. Mọi cử động của chị nhẹ như không, cứ như thể chị sợ âm thanh. Đôi khi, như vô thức, nhìn chị tôi lại mường tượng đến một bóng ma. Xong rồi tôi lại thấy hối hận và có lỗi vì cái ý nghĩ của mình. Không dưng lại liên tưởng chị với một bóng ma. Nhưng thật sự là tôi cứ có cảm giác ấy. Và rồi không biết từ lúc nào, tôi trở nên thích nhìn lén chị. Nói nhìn lén thì hơi quá, nhưng tôi thích quan sát chị. Mỗi lần có chị ở phòng, tôi lại ngồi một góc, giả vờ để cuốn sách trước mặt, và bắt đầu quan sát chị từng cử động một. Nhiều khi, muốn bắt chuyện với chị, nhưng rồi lại thôi. Tôi cứ có cảm giác sẽ làm chị tan chảy. Không ai bảo ai, cứ mỗi lần có chị, bọn tôi lại cố gắng làm mọi việc thật nhẹ nhàng, càng ít âm thanh càng tốt. Tôi lại nhớ đến người bạn của chị mà bà bảo ở khoảng một tháng rồi chuyển đi. Rồi bắt đầu tìm câu trả lời. Vì chị ít nói quá, bạn chị buồn không chịu nổi nên đi? Hay cũng như bọn tôi, bạn chị sợ làm chị tan chảy, sợ làm vỡ nát cái thế giới có gì đó bí hiểm của chị? Càng ngày, bọn tôi càng thấy quý mến chị hơn, mặc dù chị vẫn cứ như thế. Chưa bao giờ ngủ cùng, chưa bao giờ ăn cùng bọn tôi. Có một sợi dây vô hình gắn kết bọn tôi với chị. Và tôi biết, chị là một người rất tình cảm, và…cũng rất khác người. Chị hay để lại những mảnh giấy trên bàn trước khi đi dạy hay đi làm mà bọn tôi không có ở nhà. Chị bảo bọn tôi cứ tự nhiên, đừng ngại gì cả, tại tính chị nó thế. Chị dặn dò chúng tôi một số thứ. Những cái chị dặn toàn nhỏ nhặt, vụn vặt nhưng chứa đựng trong đó tình cảm, sự quan tâm chân thành. Dần dà, những mảnh giấy yêu thương đó trở nên quen thuộc. Lúc nào về phòng, không có chị, mà không có mảnh giấy nào trên bàn, bọn tôi lại thấy hụt hẫng, buồn, và thấy thiếu thốn một cái gì đó. Những gì bọn tôi biết về chị chỉ là ngày đi làm, buổi tối đi dạy thêm. Có một cái tên đẹp. Ít nói, gương mặt, đôi mắt, và cả nụ cười, lúc nào cũng buồn buồn. Tối hôm ấy, chị mặc bộ đồ màu trắng muốt. Rất đẹp, và hơi khác phong cách ngày thường. Chị nhìn bọn tôi lâu hơn bình thường, tôi cảm nhận được sự âu yếm, yêu thương trong ánh nhìn ấy. Nhưng dường như tôi cũng cảm nhận được điều gì đó rất lạ. Xong, chị dặn dò và chào bọn tôi như mọi lần rồi đi. Tối đó chị cũng không về. Một ngày, rồi hai ngày, ba ngày, không một mảnh giấy yêu thương nào trên bàn khi bọn tôi về phòng. Cũng không hề thấy chị. Tin nhắn cũng không. Chưa bao giờ chị như thế này cả. Chị bỏ quên bọn tôi hoàn toàn. Cảm giác giận hờn bắt đầu len lén mọc trong tôi. Tự nhiên lại thấy ghét chị kinh khủng. Mấy tối liền, tôi không thể nào chợp mắt. Suy nghĩ của tôi không gạt chị ra được. Thực ra thì tôi đang nhớ chị, thèm được nhìn chị, nhìn cái đôi mắt buồn buồn và nụ cười buồn buồn của chị. Sáng nay tôi cúp học. Tự nhiên không muốn đến trường. Tôi sắp xếp lại cái giá sách, lôi trong ngách ra một cuốn sổ đen là lạ. Tôi giở nó ra đọc để thỏa mãn sự tò mò như bất kể một người nào khác. Lần đầu tiên tôi khóc, thấy đau nhói nơi tim. Tôi ngồi bần thần, tưởng như không thể đứng dậy. Thì ra…Chị mất tích… Tôi gọi cho con bạn, dắt chiếc xe và đạp thật nhanh ra bãi đất hoang ấy. Con bạn ngồi đằng sau xe, vẫn thút thít. Giờ thì tôi hiểu tại sao tất cả con người chị, từ gương mặt, đôi mắt, nụ cười, và thậm chí cả cử chỉ, đều có cái vẻ buồn buồn cố hữu. Chị không hề đi làm, cũng không hề đi dạy. Chị đi như thế, chỉ để người ta tin rằng chị là một người bình thường, cũng có công việc và cuộc sống như bao người khác. Chị bảo không lâu nữa chị sẽ đi, về một nơi rất xa. Về ngôi nhà của chị. Chị sẽ nằm bên bạt ngàn hoa dại và ngủ một giấc thật sâu. Mãi mãi, tan biến vào thiên nhiên, hoàn toàn. Những dòng nhật ký ấy lại hiện lên rõ mồn một trong tôi. Chị bỏ bọn em đi như thế sao chị? Tôi khóc to hơn, không cần giữ ý, không sợ âm thanh sẽ làm chị tan chảy như ngày xưa. Bãi đất hoang đã ngay trước mặt. Hình ảnh trắng muốt thấp thoáng đằng kia. Tôi bỏ con bạn lại đằng sau, chạy thật nhanh về phía có hình ảnh trắng muốt ấy…
quay lại trang đã vàotrang chủ
hay thì chia sẻ :
+Click Mở Truyện Mới
1|1|1|1|2892
web site traffic statistics C-STAT U-ON
facebook Quang Hùng
facebook nhatkyc9
g+ nhật ký c9
afk nhật ký c9
afk nhật ký c9

Pair of Vintage Old School Fru